Tôi là dân tỉnh lẻ, ở quê bố mẹ làm vất vả quanh năm mà chả đủ ăn. Phải cố gắng lắm mới nuôi được 2 chị em tôi học hết cấp 3. Vào đại học gần như tôi phải tự thân vận động hết.
Suốt 4 năm sinh viên, tôi luôn nỗ lực học giỏi để ra trường có tấm bằng tử tế, đi làm có tiền phụ giúp bố mẹ. Trong thời gian học, tôi yêu Tuấn, bạn cùng lớp, gia đình cũng không khá giả lắm. Hai chúng tôi cùng học, cùng động viên nhau phấn đấu cho tương lai. Đến khi ra trường thì cả 2 đều được bằng giỏi. Tình cảm chín muồi, chúng tôi hẹn với nhau sau khi đi làm 3 năm, có chút vốn liếng thì sẽ tính đến chuyện cưới xin.
Trong thời gian học, tôi yêu Tuấn, bạn cùng lớp, gia đình cũng không khá giả lắm. Hai chúng tôi cùng học, cùng động viên nhau phấn đấu cho tương lai (Ảnh minh họa)
Ai ngờ đời không đẹp như tưởng tượng. Bố tôi bị bệnh nặng, cần rất nhiều tiền chữa trị, viện phí nằm một ngày đã hơn 4 triệu. Mà nhà tôi thì đào đâu ra số tiền lớn như vậy. Chưa kể dưới tôi còn có đứa em đang học cấp 3 nữa. Trong lúc khó khăn, chính anh hàng xóm gần nhà tên Khánh là người đã đứng ra cưu mang, giúp đỡ cho nhà tôi.
Khánh cho nhà tôi vay tiền để chữa bệnh cho bố, vay không lấy lãi mà không hề thúc giục chuyện trả nợ. Không những vậy, anh còn giúp bố tôi tìm bác sĩ tốt chữa trị.
Tất nhiên, ở đời không ai giúp không ai cái gì cả. Anh ấy dang tay, rộng lòng như thế bởi có tình cảm với tôi. Ngay từ khi tôi mới tốt nghiệp cấp 3, Khánh đã nhiều lần sang nhà ướm hỏi bố mẹ tôi rồi. Nhưng ông bà bảo tùy duyên, không muốn ép buộc con cái.
Thật ra, tính Khánh rất tốt, hiền lành, chăm chỉ, gia đình còn giàu nữa. Nhưng mỗi tội, anh hơn tôi những 12 tuổi, đã vậy ngoại hình còn hơi "nguệch ngoạc". Khuôn mặt gãy, dáng người trông rất bình thường. Vì cái lẽ ấy mà đã 35 tuổi rồi anh chưa lấy được vợ.
Nợ tiền bạc cũng không nặng bằng nợ ân tình. Thấy người ta tốt, có lòng với nhà mình như thế nên bố mẹ tôi ra sức vun vén cho 2 đứa. Trước còn bảo tùy duyên nhưng giờ ông bà cứ 1, 2 câu lại nửa ép buộc, nửa ướm hỏi. Chính tôi cũng biết rằng, nếu mình không ưng Khánh thì anh sẽ không hơi đâu cho nhà mình vay tiền nữa. Rồi bố sẽ không được chữa hẳn bệnh. Tất cả điều đó khiến tôi suy sụp, đau đớn không biết giải quyết làm sao.
Cuối cùng, tôi quyết định chia tay Tuấn để nên duyên với Khánh. Cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa một lần nói thật với Tuấn về hoàn cảnh nhà mình. Anh ấy vẫn nghĩ tôi là loại tham tiền, cạn tàu ráu máng. Trước ngày cưới, Tuấn thậm chí phóng xe trong đêm về quê tôi, gọi tôi ra ngoài gặp rồi khóc: "Cả đời này anh hận em. Sao chỉ mới ra trường mà em đã thay đổi như vậy? Chỉ vì tiền à? Nếu vậy thì anh chúc em hạnh phúc với đống tiền mà em chọn!".
(Ảnh minh họa)
Sau đám cưới, chồng rất tốt với tôi nhưng tôi thì chẳng thể nào mở lòng đón nhận. Căn bản, anh ấy không phải và không bao giờ là người tôi yêu. Chúng tôi đến với nhau chỉ vì tình cảm từ một phía và sự ép buộc từ đôi bên mà thôi. Mỗi lần chồng ôm ấp, hôn hít, tôi đều thấy ghê và đơ cứng người lại. Tôi thường tìm cách lảng tránh anh. Chồng đến gần là tôi lại giả vờ lau dọn nhà cửa hay mở máy tính ra gõ như đang bận việc lắm.
Ngay cả chuyện ấy cũng vậy, với tôi chỉ toàn là nhắm mắt chịu đựng. Thời gian này, tôi bắt đầu sợ buổi tối, sợ mỗi khi bước chân chồng tiến lại gần cánh cửa phòng ngủ. Cuối cùng, tôi đã nghĩ ra một cách cực đoan!
Mỗi tối, khi nghe thấy tiếng chồng, tôi lại lôi thuốc ngủ ra uống. Để nếu sau khi yêu chồng, tôi sẽ buồn ngủ rũ ra mà không nghĩ linh tinh và cũng không có cảm giác ghê sợ anh. Tất nhiên, dùng thuốc ngủ nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Nhưng thật sự tôi không biết phải làm sao cả. Nếu không có nó, tôi sợ mình sẽ không vượt qua nổi.
Xem thêm